Thơ Về Đêm Buồn – Chùm Thơ Tình Tâm Trạng Về Đêm Khuya Lạnh Lẽo

Ta lạc về đâu? Lạc về đâu?
Ai đem ta bỏ dưới ao sầu
Và cắt hồn ta trăm nghìn mảnh
Ném vào biển lệ huyết sa châu

Đêm nay còn lại ta và đêm
Mắt môi run rẩy bởi sương chìm
Hương trăng phảng phất nơi đâu đó?
Có thấy người về giữa cõi im?

Người lạc về đâu? Lạc về đâu?
Có nhớ về không mối tình đầu
Còn nhớ còn mong hay người đã
Giết chết cuộc tình giữa khói ma

Ôi thôi đêm hỡi, đêm rồi đêm
Xuân chết giữa xuân chết nữa rồi
Ai kéo ta ra trời xanh nắng
Rồi chôn ta vào nơi xa xôi?
(Huỳnh Minh Nhật)

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Huỳnh Minh Nhật)

Em mang tên cơn gió mùa thu trắng
Theo thời gian năm tháng cuốn đi rồi
Tự mái tóc xanh mềm như nắng lụa
Nay hóa thành những ký ức xa xôi

Không có em thành phố vẫn bồi hồi
Vẫn ưu tư những chiều xa vắng thế
Tôi ước ao dẫu một lần, có thể…
Lối em về… nơi ấy chắc bình yên?

Phố không em chưa hẳn đã muộn phiền
Chỉ riêng tôi với nỗi niềm chất ngất
Còn đâu đây một mùa thu rất thật
Đã rêu xanh phong kín giấc mơ hè
Rồi một ngày tôi sẽ kể người nghe
Chuyện mùa thu lá vàng không hẹn trước
Chuyện tình ngây ngô, chuyện đời mất – được
Chuyện vần thơ, chuyện khói thuốc không màu
Chuyện nỗi buồn còn mãi đến ngàn sau
Đã thấm đẫm trong tôi miền thu trắng…

Còn giờ đây trên lối mòn gót nặng
Chiều trả về là hồn phố của đêm
Tôi còn bận với những điều dang dở
Lá chưa rơi thu đã úa bên thềm

Mưa chợt khóc bờ môi loang vị đắng
Đêm buông lơi con phố trắng im lìm
Tôi quỳ xuống dấu chân người đã lạnh,
Đớn đau nào còn gõ nhịp trong tim.
(Huỳnh Minh Nhật)

tam su thang ba ve nghe thu hat tinh ca ben ngoai o cua 2

Chớ có lạnh lùng hỡi đông ơi!
Đừng để phong sương phủ mịt trời
Ta còn thơ thẩn ôm tình cũ
Người về ga cuối cuộc rong chơi

Đông hỡi, thôi đành kiếp lẻ loi
Đã lỡ duyên thơ với nhạc sầu
Bốn bề trống hoác toàn tro bụi
Ai nỡ hồng nhan phải bạc đầu?

Ta ôm kỷ niệm: người lữ khách
Khói nhuộm đêm tàn: trăng biệt ly
Bụi đời phân nửa sầu trăm ngả
Đông nào xóa được những sầu bi?

Đêm nay giọt buồn rớt phố xưa
Đông nghiêng phía ấy ngó xa mờ
Rơi mảnh nguyệt gầy lên mái tóc
Có nỗi buồn loang ở cuối trời

Thôi nào, nắng lụa, gió thơ đâu?
Đông giấu nơi nào, nước non sâu?
Để ta gom nhặt trao người cũ
Gom cả bình yên giấc nhiệm màu

Chớ có lạnh lùng nữa nhé đông!
Người ấy sang sông một tấm chồng
Chung nước ngược dòng riêng bến đợi
Đông về, ai biết có buồn không!?
(Huỳnh Minh Nhật)

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Huế đêm gầy nguyệt lạnh phơi phơi
Ta lê gót cố đô sương khói
Rót trăng gầy ngồi uống chơi chơi

Phố cất tiếng tang tình mây xám
Thu u hoài gợn bóng heo may
Hương tóc cũ chừ xa dặm dặm
Đã phong rêu giăng kín nơi này

Ta biết tìm nơi đâu để nhớ
Dáng ai chờ lỗi hẹn chiều mưa?
Ôi ta hét tên ai trong gió
Tiễn xanh xao vội vã chuyển mùa

Trăng chênh chếch soi bóng bên cầu
Như kiếm tìm đáy mắt sâu sâu
Tiếng thở dài tự tôn đâu nhỉ?
Tóc lần phai sắp bạc mái đầu

Mồi điếu thuốc tìm em trong khói
Em có về đón Huế thu nay?
Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Cho ta buồn uống nguyệt mềm say!
(Huỳnh Minh Nhật)

Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố
Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên
Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền
Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt

Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức
Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian
Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang
Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ

Con đường này ngày xưa em vẫn bước
Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca
Mùa năm nào đã in dấu em qua
Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó

Hương tóc ấy có phải về theo gió?
Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang
Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng
Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!
(Huỳnh Minh Nhật)

Trăng buồn vì ai, trăng hỡi trăng?
Đón ta lên ấy chốn cung hằng
Vui gió đùa mây ta bầu bạn
Mặc thế gian này nặng sầu giăng

Bụi tình nhân thế buồn bã lắm
Trăng thời ngự ở chốn thần tiên
Cớ sao than thở vào hơi gió?
Để ải trần buồn khóc liên miên!

Tay ta điếu thuốc cháy lụi dần
Nửa hồn đã chết nặng đôi chân
Lã bước khuất lần sau màn tối
Trăng ngước nhìn theo đứng tần ngần!
(Huỳnh Minh Nhật)

Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa

Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng

Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu

Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh!?
(Huỳnh Minh Nhật)

Và vừa rồi là chùm 10 bài thơ về đêm hay và tâm trạng mà tôi muốn gửi gắm đến tâm hồn các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những áng thơ tình về đêm này. Đây chỉ là một trong rất nhiều những áng thơ tình đêm buồn có trong kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những dòng thơ về đêm hay khác các bạn nhé!

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog TrichDanHay.VN. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Xem thêm Thơ Tình Buồn hoặc Thơ Và Tản Mạn Về Đêm Mới và Những Chùm Thơ Hay

Vương Nhất Bác là một ca sĩ, diễn viên, người dẫn chương trình và tay đua motor chuyên nghiệp người Trung Quốc. Anh là thành viên của nhóm nhạc nam Hàn-Trung UNIQ.